Vợ chồng con nít, tôi ly hôn khi tròn hai mươi. Một ngày hè năm 2001, tôi phát điên lần thứ nhất, không tự chủ được, la hét, đập phá. Được cha mẹ chạy thầy chạy thuốc, tôi bớt bệnh rồi lại lấy chồng. Sinh con được hai tháng, sau khi cha mất tôi lại phát điên. Tôi lại hát, lại múa, lại làm thơ... Được gia đình chạy chữa, tôi tỉnh lại. Lần này tôi hồi phục chậm hơn trước. Khỏe lại, tôi theo chồng ra Móng Cái làm ăn. Chẳng được bao lâu tôi trốn chồng bế con vào Nam. Rồi vợ chồng hàn gắn, chúng tôi bắt đầu lập nghiệp. Chưa được bao lâu, tôi phát hiện chồng nghiện ma túy. Buồn quá, tôi lên chùa. Trong chiều muộn, một người phụ nữ cho tôi cuốn kinh Cứu khổ kèm theo lời dặn: “Con về đọc đi cho hết khổ”. Tôi cũng đọc nhưng không tin sẽ hết khổ nên xếp cuốn kinh lên kệ.
Lao đao lận đận, muốn thoát nghèo nên tôi dồn tiền đầu tư nuôi gà ác. Lứa gà đầu nuôi thử, tôi thắng. Lứa gà sau tôi lấy gấp đôi nhưng trời không chìu người, đại dịch H5N1 khiến tôi lỗ nặng. Không còn vốn chăn nuôi, tôi theo chồng về quê, không còn một xu trong túi. Tôi thực sự biết thế nào là phá sản, chỉ còn biết khóc. Rồi tôi lại theo chồng ra Móng Cái lần nữa nhưng lần này tôi không làm gì hết, chỉ chăm sóc gia đình. Có thời gian, tôi đọc lại những cuốn sách cũ mang theo, và đọc kinh Cứu khổ. Tôi băn khoăn không biết có thực sự hết khổ hay không, nhưng tôi lại nghĩ không đọc làm sao mình biết. Và tôi dành thời gian đọc kinh. Mỗi ngày tôi chia làm hai: sáng đọc năm lần, chiều đọc năm lần.
Chưa được bao lâu tôi thấy mình đổi khác, nghiêm túc hơn trong mọi việc, nói năng cẩn trọng hơn, tôi bắt đầu biết sẻ chia. Một ngày kia, tôi mơ thấy một người đàn ông trung tuổi, chỉ thẳng tay vào mặt tôi nói rằng: “Kiếp trước mắc nợ cờ bạc không chịu trả”. Tỉnh dậy, suy nghĩ về giấc mơ, tôi hiểu ra vì sao mình khổ. Và từ đó trong tôi không còn suy nghĩ bỏ chồng nữa. Tôi chấp nhận trả cho xong nợ. Tôi cũng không còn than trời trách đất nữa cũng như bớt bám chấp vào tiền bạc. Tôi chỉ lo chăm con và đọc kinh mỗi ngày.
Nhưng bình yên cũng chẳng được lâu, chồng tôi đánh đề mắc nợ quá lớn, và một lần nữa chúng tôi lại trốn vô Nam. Không tiền bạc, tôi ôm con thơ về ở cùng với mẹ già tại phòng trọ (quận 6, TP.HCM). Tôi lại đau bao tử, một lần đau quá, mẹ bày tôi niệm Phật. Thật nhiệm mầu, cơn đau dịu bớt, hôm sau đi khám bệnh, uống thuốc ở phòng khám gần nhà mà bệnh bao tử của tôi khỏi tới giờ. Tôi lại xin được việc làm, và may mắn hơn xin được cho con học ở trường mầm non công lập. Có thời gian rảnh, tôi tập niệm Phật, rồi trì chú, tập ăn chay, đi chùa. Cho tới một ngày tôi gặp báo Giác Ngộ trên sạp báo của người họa sĩ già.
Lần đầu đọc báo tôi chẳng hiểu gì nhiều. Đọc lại vài lần cho đến một ngày tôi vỡ òa: “Báo viết về cái tâm và dành cho những người tu tâm. Đạo Phật dạy người tu tâm”. Từ đó, báo trở thành món ăn tinh thần không thể thiếu của tôi. Và chuyên mục được tôi mong chờ nhất chính là những trang Phật học. Chú họa sĩ già nói với tôi: “Con chắc có căn tu nên mới đọc được tờ báo này”. Nghe chú nói lòng tôi thấy vui vui. Chú có biết đâu tôi đi tìm sự thật giữa cuộc đời mà đến nay tôi mới gặp. Từ đó cùng với tờ báo và những trang Phật học, tôi đem những điều đọc được thực tập trong cuộc sống của chính mình. Nếm trải sự nhiệm mầu của Pháp, từng lời văn-kinh nghiệm tu tập của Hòa thượng Thích Trí Quảng dần được tôi thể nghiệm.
Năm 2010, mẹ mua được đất ở Củ Chi. Tôi về trông coi xây nhà phụ mẹ. Làm nhà xong được một tháng tôi bị phát điên trở lại. Những cơn điên ghé thăm tôi thường hơn nhưng không kéo dài. Khi con vào lớp một chưa lâu, chồng tôi lại về quê cai nghiện. Tôi một mình vừa chống chọi với bệnh tật vừa đi làm nuôi mình, nuôi con. Duyên lành đến, tôi phát tâm quy y và dốc sức niệm Phật. Lúc bệnh không làm chủ được mình thì thôi nhưng tỉnh lại là tôi lại tiếp tục tu tập. Tôi biến những giờ làm việc mệt mỏi thành những giờ niệm Phật.
Và tôi bắt đầu biết những chuyện không ai có thể biết. Một đêm nọ, khi tôi đang niệm Phật thì bỗng thấy mình tới một nơi tối tăm. Ở đó có rất nhiều người tóc dài, quần áo trắng. Tôi vẫn đang niệm Phật nên không hề kinh sợ. Một hồi sau mở mắt, tôi tự hỏi: Họ là ai? Và tôi giật mình nhận ra họ chính là những thai nhi tôi đã phá bỏ đang rất đau khổ. Căn bệnh tôi mắc phải là quả báo dành cho tôi. Từ đó, tôi niệm Phật nhiều hơn, hồi hướng công đức mình làm được cho những thai nhi vô tội ấy. Nghe lời Thầy dạy, tôi an phận nghèo chỉ tinh tấn tu hành tụng kinh, niệm Phật, công quả, ăn chay.
Theo thời gian, tôi xin được công việc mới lương cao hơn đủ nuôi sống hai mẹ con. Có lúc bệnh bức ngặt tôi chỉ còn cách lạy Phật như lời Thầy dạy. Vậy mà mầu nhiệm sao, tôi không chết mà bệnh từ từ thuyên giảm. Từ đó, tôi chuyển hẳn sang ăn chay trường. Con gái nhỏ của tôi cũng quy y Tam bảo. Rồi tôi gặp được một chị tu tập trong đạo tràng Pháp Hoa. Lần đầu được Hòa thượng Tôn sư xoa đầu tôi mừng phát khóc.
Lạ là, từ khi theo Phật tôi không có ý bỏ chồng, nhưng tới một ngày hết nghiệp chồng tôi gọi và yêu cầu ly dị. Chúng tôi ra tòa trong êm đẹp vui vẻ. Cho tới giờ tôi không còn uống thuốc tâm thần nữa, và bệnh cũng hết hẳn. Nhờ nghe theo Thầy, tôi đã biết bán nghèo, biết bố thí để chuyển nghiệp. Cho tới nay, kinh tế của tôi từng bước đi vào ổn định. Tại nơi làm việc, tôi cũng được mọi người thương mến.
Năm nay, tròn 15 năm tôi làm bạn cùng báo Giác Ngộ. Mẹ tôi từ một người thờ ơ với báo, tới nay đã ham đọc báo còn hơn cả tôi. Tờ báo đã thực sự đồng hành cùng với gia đình tôi cả khi khó khăn cũng như vui vẻ. Nhờ những trang báo, tôi có thêm rất nhiều hành trang trên bước đường tu thân học Phật. Nếu trong đời tôi không có Phật, và không gặp Thầy, gặp báo không biết tôi sẽ đi về đâu.
Tự trong tim mình, tôi biết trên đời này phước lớn nhất chính là được gặp Phật, được tắm mình trong Pháp. Tôi mong sao trên đời này ai cũng gặp Phật, gặp Thầy giống như tôi đã gặp, để biết chuyển nghiệp và xây dựng cuộc sống mỗi ngày tốt đẹp hơn.
Lại Thị Huệ