Trước khi vào vấn đề, tôi chỉ mong các nhà báo, phóng viên của các tờ báo đừng bao giờ có hành động cắt xén với mục đích riêng đã sẵn có của mình mà không đi tìm ra chân lý sự thật. Chân lý là chân lý, số đông là số đông, chân lý không phải bao giờ cũng thuộc về số đông. Bởi vậy, hy vọng hãy sống đúng với lương tâm của một người làm nghề truyền thông, truyền tải chính xác thông tin đến cho người dân.
Nếu các bạn muốn biết sự thật về con số “hàng trăm tỷ” phía sau cánh cửa chùa Ba Vàng, tôi sẽ không ngần ngại mà có chút bật mí với các bạn. Nhưng điều đầu tiên tôi muốn hỏi: Các bạn hiểu như thế nào là “trục lợi”?
Nếu các bạn đã đi nhiều chùa, thì các bạn sẽ thấy chùa Ba Vàng khác biệt với những ngôi chùa ấy đến như thế nào. Trục lợi ư? Trong khi những nơi khác xây chùa thì cho phép buôn bán, dịch vụ phát triển khắp các con đường vào chùa, cổng chùa, và thậm chí là trong chùa.
Vậy bạn đến chùa Ba Vàng, đã thấy bất cứ dịch vụ nào được mở hay chưa? Nếu chùa Ba Vàng được xây dựng lên với mục đích “trục lợi”, thì hàng năm có hàng triệu triệu người đi đến chùa lễ Phật, vãn cảnh, chỉ tính riêng tiền gửi xe, tiền uống nước, tiền cơm, tiền đi vệ sinh,….đã lên đến một con số quá ngất ngưởng. Nhưng tại sao chùa lại không làm thế? Tôi vẫn còn nhớ tâm nguyện của Thầy Thích Trúc Thái Minh đã từng nói rằng vì muốn kết duyên cho mọi người đến chùa, khởi được tâm thiện lành, tịnh tín với Tam Bảo nên Thầy mới không mở dịch vụ trên chùa mà cho free (miễn phí) hết toàn bộ.
Du khách về chùa khát đã có nước uống, mệt đã có đồ ăn tại các điểm phát lộc, buồn đi vệ sinh đã có nhà vệ sinh sẵn có,….thấy ai than vãn một lời gì không? Nếu theo tinh thần “trục lợi”, thì tôi thiết nghĩ bây giờ đã có nhiều ngôi chùa Ba Vàng có tòa chính điện lớn nhất Đông Dương, thậm chí còn hơn thế!
Hỏi nhẹ nhàng thêm một chút các anh chị phóng viên đã từng về chùa Ba Vàng đóng vai vào người Phật tử ở chùa 2-3 tháng.
Các anh chị uống nước có thấy mát không?
Ăn cơm có thấy ngon miệng không?
Tắm nước có thấy ấm không?
Được các Phật tử trên chùa chăm sóc, xem như anh em ruột thịt có cảm thấy tự hổ thẹn với lương tâm của mình một chút nào không?
Ở chùa 2-3 tháng, nhưng nguồn tin đưa ra chỉ là một câu giật tít “Chùa Ba Vàng trục lợi hàng trăm tỷ” nhưng lại không nói lên những gì mình được hưởng khi ở Chùa Ba Vàng. Thật quá buồn cho những con người đó!
Còn một điều tôi muốn nói nữa, đó chính là những người Phật tử làm công quả “không công” ở chùa. Chắc ai cũng nghĩ rằng chùa đang lợi dụng sức lao động của họ để kiếm lợi về mình chứ gì? Nhưng cuối cùng lợi về ai, khi mà các bạn lên chùa, đã có những người Phật tử đứng hàng giờ, cả ngày cả đêm để phân luồng xe đi cho các bạn an toàn?
Lợi về ai, khi mà các bạn vào trong chùa được các Phật tử tại các điểm chỉ dẫn chi tiết, đàng hoàng mà rất nhiệt tình? Lợi về ai, khi những người Phật tử quét rác, nhặt rác để các bạn tận hưởng một khung cảnh sạch, đẹp đến như vậy?
Lợi về ai, khi có những người đầu tắt mặt tối đứng bếp, đối mặt với những ngọn lửa hừng hực để làm ra những món cơm chay sẵn có cho các bạn về chùa thưởng thức?
Lợi về ai, khi có những người ngồi ngay trước cửa nhà vệ sinh để phát giấy cho du khách mỗi lần có nhu cầu đi vệ sinh?….Có lẽ bản thân tôi sẽ không bao giờ có thể kể hết về sự nhiệt tình, hoan hỷ của các Phật tử ở trên chùa, nhưng trong một lần nói chuyện với một bác, bác nói: “Bác rất mong cho chùa có càng đông người đến, dù vất vả như thế nào cũng được”. Vậy cuối cùng là lợi về ai?
Các Thầy ở chùa không cần Phật tử phục vụ Quý Thầy, cũng không cần Phật tử phải làm lợi gì cho Quý Thầy. Chư Tăng ngày ăn một bữa, tối vào rừng tu tập, sống độc cư một mình, tu tập đoạn trừ tham ái. Đến chiếc y đã rách chằng chịt những vết vá, còn chẳng dùng một đồng tiền của đàn na tín thí cúng dường để mua y mới. Vậy cuối cùng, lợi ở đâu?
Còn về số tiền mà người ta cúng dường vào trong Tam Bảo thì bất cứ ai là Phật tử ở chùa cũng đều biết. Là tổ chức cho những khóa tu học hàng nghìn nghìn người, là những chuyến đi từ thiện vượt những con đường trắc trở, là những cuốn kinh sách được in ấn để bất cứ ai đến chùa cũng được xin về học, là những suất cơm chay ngon lành cho bất cứ khóa tu hay đoàn Phật tử nào về chùa, là…là….là….không thể nào tính đếm!
Sau ngần ấy những điều mà tôi bật mí nhẹ nhàng, vậy các bạn đã nhìn thấy “trục lợi” ở đâu chưa? Bản thân đã đến chùa Ba Vàng, nhưng lại có mắt như mù. Bản thân mình có lòng tham nên luôn luôn nghĩ đến việc ai cũng có lòng tham như mình. Tại sao pháp thỉnh giải Oan Gia Trái Chủ tại chùa Ba Vàng lại gây xôn xao, vươn ra cả thế giới ngoài kia? Vì đó là sự giật tít của con số “hàng trăm tỷ” mà người dân lao vào cấu xé. Nhưng ngọn ngành thì lại không tìm hiểu kĩ. Thật quá thất vọng, cũng quá nực cười!
Qua đây, tôi có thể khẳng định một điều, video mà báo Lao Động đã cắt xén với những hình ảnh và lời bình đã chứng minh sự thật là 0%. Vậy nên, tôi có một lời thỉnh cầu, cũng là một lời đề nghị, bất cứ ai khi đọc những bài báo đưa tin về Chùa Ba Vàng hay bất cứ một vấn đề gì khác, nên tìm hiểu đầu đuôi, ngọn ngành, đừng bao giờ sống theo phong trào và hình thành cho mình thói quen VĂN HÓA CHỬI!