Hỏi: Kính thưa Thầy! Có những điều vu khống sai sự thật, có cần phải thanh minh làm sáng tỏ không?
Đáp: Có lúc cần thanh minh nhưng cũng có lúc không cần thanh minh.
Nếu xung quanh chúng ta toàn là những người ác thì chúng ta không nên thanh minh vì có thanh minh thì cũng không bao giờ có người chịu nghe, càng thanh minh thì càng thêm thù oán, “thanh minh oán hận càng sanh”. Lúc bấy giờ chúng ta cần phải im lặng như Thánh.
Tại đất nước Phù Tang, có một nhà sư đến xin ở trong một ngôi chùa làng để tu hành. Sau năm tháng ở đây, có một cô gái mang thai đến khai rằng: “ông là tác giả đứa bé trong bụng cô”.
Nhà sư không buồn, không giận và cũng minh oan mà chỉ trả lời bằng câu:
- “Thế à!”
Đến khi sanh con ra, cô gái này bế cháu bé giao cho ông. Ông nhận lãnh cháu bé cũng không buồn, không giận và cũng không minh oan và ông cũng dùng câu trả lời ngắn gọn.
- “Thế à!”
Trước sự im lặng nhẫn nại như Thánh cuối cùng cô này đến xin đứa con trở lại, vì xấu hổ, ăn năn, sám hối lỗi lầm của mình. Khi cô gái kia biết lỗi ăn năn sám hối, nhà sư vẫn vui vẻ và trả lại đứa con cho cô và cũng chỉ trả lời ngắn gọn.
- “Thế à!”
Chúng ta đều học Phật, nên ai không biết lời dạy này: “oan ức không cần minh oan, minh oan oán hận dễ sanh”.
Trên đây là những gương hạnh im lặng như Thánh mà đức Phật đã từng dạy cho đệ tử của Người. Vậy chúng ta cũng nên noi gương những bậc Thánh Tăng này mà im lặng như Thánh là tốt nhất.
(Trích Đường Về Xứ Phật Tập V Trang 301).