1. Vọng tưởng – Gốc rễ của mê lầm và đau khổ
Vọng tưởng là những ý nghĩ, cảm xúc, và nhận thức sai lầm làm che mờ tâm trí, tạo ra ảo giác và phiền não. Như một màn sương mù dày đặc, vọng tưởng khiến con người không thể nhìn thấy chân lý và nhận thức bản chất thực sự của cuộc sống, từ đó dễ rơi vào lo âu, sợ hãi và hành động sai lầm. Người chưa giác ngộ, hay còn gọi là phàm phu, vẫn bị những vọng tưởng này chi phối. Cuộc sống của họ vì thế luôn trong trạng thái mê lầm, lo âu và không thể tìm thấy sự an lạc.
Ví dụ, như một người đi trong sương mù không thể thấy rõ đường đi, nên họ dễ lạc lối và gặp phải nguy hiểm. Vọng tưởng khiến tâm trí bị hạn chế, ngăn cản chúng ta đạt tới trạng thái bình yên và sáng suốt.
2. Giác ngộ – Sự tỉnh thức khi không còn vọng tưởng
Ngược lại, Chư Phật – những bậc giác ngộ – đã đoạn trừ được vọng tưởng, khiến tâm trí họ trở nên thanh tịnh và sáng suốt. Họ đạt được sự tự do tuyệt đối và không còn chịu sự ràng buộc của luân hồi sanh tử. Giác ngộ giúp Chư Phật thoát khỏi mọi ràng buộc của thân xác và những quy luật của thế gian. Điều này cũng giống như khi đứng trên đỉnh núi cao, vượt qua mây mù, mọi vật hiện ra rõ ràng, sáng tỏ, giúp người đạt giác ngộ nhìn thấy chân lý một cách trọn vẹn và thực sự.
3. Dụng công – Con đường chuyển từ phàm thành thánh
Theo giáo lý Phật giáo, không ai sinh ra đã là bậc thánh, mà đây là kết quả của sự tu tập và rèn luyện tâm trí. Sự “dụng công” – quá trình nỗ lực, tu dưỡng nội tâm, và đoạn trừ vọng tưởng – giúp mỗi người từng bước chuyển hóa từ phàm phu sang thánh nhân. Khi dụng công tu tập, vọng tưởng dần dần bị đoạn trừ, thay vào đó là một tâm trí sáng suốt, thanh tịnh.
Quá trình tu tập giống như leo núi: từ chân núi đầy sương mù, chúng ta tiến từng bước lên đỉnh núi, nơi không còn vọng tưởng che mờ, và có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh. Điều này không dễ dàng, nhưng với sự kiên trì và quyết tâm, bất kỳ ai cũng có thể đạt đến trạng thái an lạc, tự tại và giác ngộ.
4. Lời nhắn nhủ về con đường giác ngộ
Phật giáo luôn nhắc nhở rằng việc đoạn trừ vọng tưởng không phải là dễ dàng. Đó là hành trình của lòng quyết tâm, sự bền bỉ và kiên trì, nhưng thành quả mà nó mang lại là sự an lạc, tự do đích thực. Mỗi bước trên con đường tu tập là một bước tiến gần hơn đến bản chất chân thực của mọi sự vật và hiện tượng, để cuối cùng đạt tới sự giác ngộ và thoát khỏi mọi ràng buộc.
Nhìn chung, sự khác biệt giữa Phàm và Thánh chính là một sự lựa chọn về cách sống và thái độ trước mọi hoàn cảnh. Phàm phu, vì còn vọng tưởng nên vẫn sống trong khổ đau, còn thánh nhân – những bậc đã đoạn trừ vọng tưởng – tìm thấy sự thanh tịnh và hạnh phúc. Sự dụng công không đồng chính là chìa khóa để chuyển hóa từ phàm sang thánh, để đạt đến cuộc sống tự tại và ý nghĩa.