menu
Công đức trả về không, phước đức tự nhiên có
Công đức trả về không, phước đức tự nhiên có
Ai làm việc gì tốt thì đương nhiên là có phước đức rồi, nhưng công đức thì không có. Càng không có công đức thì phước đức mới nhiều, còn làm mà thấy mình có “công” thì phước đức sẽ không còn.

Công đức trả về không, phước đức tự nhiên có

Chuyện ngày xưa, vua Lương Võ Đế hỏi Tổ Đạt Ma rằng “Con xây chùa, hộ độ Chư Tăng, làm rất nhiều Phật sự to lớn như vậy thì con có được công đức gì không?”. Tổ Đạt Ma trả lời “Không! Không có công đức nào hết”.

Hồi đó Thầy hiểu lầm công đức là phước đức nên đã thắc mắc, sao làm nhiều Phật sự như vậy mà không phước đức nào cả hay sao? Về sau Thầy đọc Lão Tử viết về “vô kỷ, vô công, vô danh”, mới hiểu ra chỉ có “cái Ta” mới giành công đức thôi, chứ nếu thật sự làm việc thì không có công lao, danh vọng gì cả. Tu học mà tích luỹ công đức tức đang tu theo hướng tiểu ngã trở thành đại ngã.

Làm phước tức hành động, lời nói, tư tưởng lương thiện đem lại hiệu ứng tốt đẹp cho mình và người. Làm việc thiện thì đương nhiên có phước đức trong chuỗi nhân quả. Nhưng ngay cả phước đức cũng có “phước hữu lậu”“phước vô lậu”:

+ Phước hữu lậu là mình làm việc thiện vì mình muốn có phước. Phước hữu lậu vẫn còn đem đến phiền não.

+ Phước vô lậu là mình làm việc thiện tùy tâm nên tự nhiên có phước, không mong cầu phước đức nên dù có phước đến cũng không bị chấp trước và tham đắm, nên không còn phiền não. Càng không mong cầu phước thì phước nhận được càng lớn.

Hai loại phước này cũng là biểu hiện của 2 giai đoạn phát triển “trình độ tâm” nơi mỗi người. Lúc đầu người ta thường làm phước hữu lậu để được hưởng quả tốt ở đời nhưng còn bị phiền não trói buộc, nên ngày càng chuyển hoá thành làm phước vô lậu để giác ngộ giải thoát.

Cần hiểu đúng như thế nào mới gọi là có “phước”. Có sức khoẻ, được thuận duyên lắm khi là tội, không phải phước. Dù khoẻ hay bệnh, dù thuận duyên hay nghịch duyên tâm vẫn thanh tịnh trong sáng mới là có phước.

Theo đạo Phật có 10 việc sinh phước: Bố thí, trì giới, tham thiền, cung kính, phục vụ, hồi hướng phước mình làm, hoan hỷ với phước người khác làm, nghe pháp, chia sẻ pháp, bồi dưỡng chánh kiến.

Phước đức phát sinh từ thái độ nội tâm, là ở nơi cái “nhân” chứ không quan trọng nơi kết “quả”. Làm việc chỉ vì kết quả mà bất chấp thái độ nội tâm là vô cùng sai lầm. Cho nên làm việc nên “vô kỷ, vô công, vô danh”, làm mà không thấy công lao gì cả.

Đó chính là “công đức trả về không”...

What's your reaction?

Facebook Conversations